词典
秦青的意思
秦青
趣笔阁 qubige.com
词语解释
秦青[ qín qīng ]
⒈ 古代传说人物。战国时秦国人,善歌,以教歌为业。据《列子·汤问》记载,秦青曾收薛谭为徒。薛谭未尽得其艺,欲辞归。秦青送行至郊外,别时引吭高歌,声震林木,响遏行云。薛谭闻之大惊,乃放弃回归之念。
趣笔阁 qubige.com
引证解释
引《文选·张协<七命>》:“秦青 不能识其众尺, 方堙 不能覩其若灭。”
李善 注:“《吕氏春秋》曰:‘古者善相马者 管青 相脣吻, 秦牙 相前,皆天下良士也!’”
⒉ 古时善歌者。 《列子·汤问》:“薛谭 学謳於 秦青,未穷 青 之技,自谓尽之,遂辞归。 秦青 弗止,饯於郊衢,抚节悲歌,声振林木,响遏行云。
引薛谭 乃谢求反,终身不敢言归。”
唐 张祜 《边上逢歌者》诗:“垂老秋歌出塞庭,遏云相付旧 秦青。”
明 汪廷讷 《广陵月》第二出:“循腔自可成絶唱,千载 秦青 远继芳。”
近音词、同音词
词语组词
相关词语
- qīng nián青年
- qīng dǎo青岛
- qīng chūn青春
- qīng hǎi青海
- qīng lài青睐
- qīng wā青蛙
- qīng shān青山
- qīng qīng青青
- qīng tóng青铜
- qīng yún青云
- qīng sè青色
- qīng yī青衣
- nián qīng年青
- lì qīng沥青
- qīng cài青菜
- qīng niǎo青鸟
- tiě qīng铁青
- qīng cǎo青草
- qīng tiān青天
- qīng shí青石
- qīng lóu青楼
- zhī qīng知青
- xiǎo qīng小青
- cháng qīng长青
- qīng jīn青筋
- qīng jiāo青椒
- qīng guāng青光
- qīng sī青丝
- jiāng qīng江青
- qīng sōng青松
- qín lǐng秦岭
- qín huái秦淮
- qīng chéng青城
- xiān qín先秦
- tà qīng踏青
- qīng shān青衫
- dà qín大秦
- fā qīng发青
- chuí qīng垂青
- qīng cuì青翠
- qīng méi青梅
- qīng tái青苔
- shā qīng杀青
- qīng lián青莲
- dān qīng丹青
- qīng shǐ青史
- qīng zhú青竹
- qīng cōng青葱
- qīng hóng青红
- qín guì秦桧
- dōng qīng冬青
- qīng bái青白
- qīng zǐ青紫
- sān qín三秦
- dà qīng大青
- qín huáng秦皇
- wèi qīng卫青
- qín chuān秦川
- qīng dòu青豆
- qín qiāng秦腔